Lừa con bạn thân đến khách sạch ân ái, thêm mấy bạn tới nói chuyện zới em đó. Mà em ghét, Chở con bạn thân đến khách sạch làm chuyện ấy ấy nên hổng nói gì luôn. – Sao ghét? – Thì bình thường. Em.. Xấu… Em hông… sành… điệu…. Nên tụi nó…. Hông nói chuyện… Giờ… em… làm… đẹp… Tụi nó… mới… bu… vô. Em vừa nói vừa nấc, cứ như sắp khóc. mình cũng thấy tội vô cùng. Chắc em cũng ức lắm, cũng muốn có bạn lắm, mà trước giờ không biết sửa soạn, tóc tai như con điên, nên chả ma nào để ý tới. Giờ biết rồi, lại thấy ức vì chúng nó chỉ thuộc thể loại thấy đẹp là lao vô (ơ mà khác đéo gì mình đâu )